プロフィール
バイタミンC
バイタミンC
アクセスカウンタ
読者登録
メールアドレスを入力して登録する事で、このブログの新着エントリーをメールでお届けいたします。解除は→こちら
現在の読者数 0人
オーナーへメッセージ
QRコード
QRCODE

スポンサーサイト


上記の広告は30日以上更新(記事投稿)のないブログに表示されています。  

Posted by スポンサーサイト at

2017年09月28日

Có lợi ích gì?

- Bố thật xấu hổ vì con đấy. Đánh nhau với một người bạn thân là điều tệ hại nhất mà người ta có thể làm.

- Nhưng nó đã ném đá vào con cơ mà! Vì thế con mới ném lại nó.

- Khi bạn ấy ném đá vào con, con có thể nói với bố.

- Nhưng, liệu chuyện đó có ích gì chứ? Tay con còn khỏe hơn tay bố cơ mà !!!  


Posted by バイタミンC at 21:46Comments(0)Truyện cười

2017年09月19日

Kết thúc..

Em vẽ một vòng tròn thật lớn, để rồi nơi kết thúc lại là điểm bắt đầu. Em ghét cay, ghét đắng chính bản thân mình lại cho anh cơ hội quay lại. Em sợ anh lại tổn thương em. Em như mặt gương kia vậy, dù có bị bôi nhòa hay lấm bẩn thì bản thân nó vẫn là tấm gương nguyên vẹn. Anh lại dùng tình cảm của chính em làm tấm gương kia rạn nứt một đường dài. Anh biết không. Nếu gương vỡ. Nó sẽ cắt anh đấy. Mảnh vỡ sẽ cứa vào tim anh. Và gương kia sẽ không còn hoàn chỉnh.


  


Posted by バイタミンC at 18:47Comments(0)Nhật kí

2017年09月05日

Chạm vào mưa để em quên đi một bóng hình

Anh à!

Khi cơn mưa rơi ngập trong thành phố, em bỗng thấy nhớ anh một cách rất tự nhiên. Anh ghé đến, quẩn quanh trong ý nghĩ, chỉ từng đó thôi, mà sao em thấy nghẹn đắng và xót xa, rõ ràng là em đã chạm vào anh mà bỗng phút chốc, sau một cái chớp mắt, em chạm vào dòng nước đang lăn trên gò má của chính mình.

Anh à, có những câu chuyện, em không kể, em lựa chọn lặng im và rời xa anh, anh rồi cũng sẽ buồn nhưng rồi cũng sẽ ổn giống như em. Ổn, có nghĩa là khi ta nhớ về nhau, đâu còn những giọt nước chảy hoài không ngừng lại. Em ổn và anh cũng ổn, chúng ta rồi cũng ổn cả thôi!

Ngày hôm ấy, em xin lỗi vì nói chia tay…đó là điều duy nhất em muốn anh biết và giá anh có thể biết. Có quá nhiều chuyện xảy đến và ngay chính bản thân em cũng không đủ khả năng để tiếp tục một mối quan hệ khiến em hạnh phúc khi được anh quan tâm nhưng thật mệt mỏi khi quay lại với những sóng gió đang giăng đầy. Em đã buông!

Buông anh!

Là chuỗi thời gian em chạm vào mưa, mà thấy trống rỗng và ủ rũ như cái cây bị ngâm trong nước tới héo úa.

Là những ngày em tìm anh ở chiếc điện thoại bé nhỏ, ở những món quà hay vài ba ảo giác khi anh còn ở đây, trong căn phòng này, em tìm đi tìm lại, tìm hoài và tìm mãi những thứ có anh, những thứ thuộc về anh, miễn là chúng khiến em cảm thấy anh đang gần cạnh, vậy là đã đủ.

Thời gian ấy…em cố gắng để anh nhạt nhòa nhưng không thể, anh vẫn mãi bên em theo một cách nào đó.

Anh không tìm em…không làm gì cả…anh lặng im.

Em không tìm anh…em lựa chọn khóc một mình…và tự mình vượt qua mọi chuyện.

Chúng ta không ai tìm nhau, tự cho nhau một lối trong cuộc đời để bước đi.

Đôi lúc như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn.

Em trở về với ngày không nhau…

Là ngày em nghe đi nghe lại một bản nhạc mà không buồn cũng chẳng vui.

Là ngày không anh còn em vẫn phải tồn tại giữa dòng đời xô bồ.

Là ngày mưa rơi ngập trong thành phố…là ngày màu mắt hiện rõ những u buồn, em vẫn bước về phía trước dẫu thật khó khăn, bởi lẽ, em không còn là em của dạo trước, em đã quen với một người dắt em đi trong tăm tối, em đã quen với những tiếng cười trên những nẻo phố cổ, em đã tập cho mình quá nhiều thói quen, làm sao em có thể…quên mau lẹ rồi trở về là em của dạo trước.

Em lại có một mình…

Ngày dài vẫn trôi đi, lê thê trong nắng sớm tới chiều muộn, em tựa đầu vào tấm kính trên xe bus ngay chỗ em ngồi.

Em lại nghĩ về anh…dẫu rằng thời gian trôi đi cũng đã đủ để người ta rũ bỏ xong mọi thứ.

Em lại có một mình…nhưng không thấy đơn độc, em vẫn buồn mà thôi. Chỉ cần em nghĩ về anh, tưởng tượng ra một con người đang sánh bước bên em tới mọi nơi em đến, vậy thì sao em có thể thấy đơn độc được chứ ?

Em lại có một mình…nhưng không thấy cô đơn…khi những ngày lễ, bạn bè xúng xính với váy áo và quà đi chơi với người thương, em không phải len mình vào dòng người đông đúc rồi ngắm nhìn mà ghen tuông hay thèm thuồng…vì em cũng đã trải qua tất cả rồi mà. Những ngày ấy, em ở lì trong phòng, xem lại và khắc sâu những món quà anh tặng em, những câu chúc, và cả những hứa hẹn cho tương lai...và…em lại khóc mất rồi anh ạ!

Những mùa mưa lần lượt kéo về rồi dịu dàng bỏ đi…

Giờ đây lối em bước về chỉ có một mình em nhưng mỗi bước chân không còn gánh nặng và những lo lắng thấp thỏm trong cõi lòng. Em thấy nhẹ nhàng.

Mưa lại đổ xuống, chạm vào cơn mưa, quá khứ ùa về nhiều như một cơn mưa ngâu, em có thể mỉm cười. Mùa mưa ngâu năm nay, em có thể buông hình bóng của anh một cách nhẹ nhàng, rũ đôi cánh trong làn nước trong veo, ánh cầu vồng đang đợi em, nơi chân trời xa, khi em bay về phía ấy, với đôi cánh mới, và để anh ở lại.

Tạm biệt anh trong ngày nắng lên!

© December lies – blogradio.vn  


Posted by バイタミンC at 16:17Comments(0)Nhật kí